Khi suy nghĩ về đề tài này, tôi tự hỏi, tôi nghĩ về “Bạn Tâm Giao” như thế nào? Tình bạn, tình yêu, tình dục, phải lòng, ăn ý… những từ này còn ý nghĩa gì trong cuộc sống của chúng ta không?

Có ba hiện tượng cho tôi thấy người ta nghĩ về những từ ngữ này theo một nghĩa quá mờ nhạt. Nó giống như một cái cây lẽ ra phải lớn mạnh và tỏa bóng sum suê thì nay héo úa và chết yểu. Thứ nhất, người ta đặt tên thân mật cho nhau quá vội vàng. Thứ hai, người ta muốn mãi mãi ở lại trong sự mập mờ (như từ situationship diễn tả những mối quan hệ tình cảm nhập nhằng – được đề cử cho “từ của năm” theo nhận định của các chuyên gia ngôn ngữ tại Oxford). Thứ ba, người ta kết thúc chặng đường khi nó mới bắt đầu. Nghĩa là, khi họ gặp một loại khó khăn nào đó.
Tôi nghĩ về Bạn Tâm Giao như thế nào? Có phải thực tế cho thấy, lãng mạn hóa quá mức tình bạn giữa hai người, dù là đồng hay khác giới, sẽ mau chóng làm nó lụi tàn vì thiếu thích hợp? Cách đây 10 năm, tôi gặp một người mà tôi gọi là bạn tâm giao, trong môi trường học thuật. Đó là quãng thời gian của năng lượng tràn trề, đổ vào mọi thứ tôi có thể tiếp cận lúc bấy giờ: sách vở, tri thức, tình cảm và sự quan tâm đến thế giới. Người bạn đó đã chia sẻ với tôi tất cả. Giữa chúng tôi là một sự thông hiểu mà tôi chưa từng cảm nhận trong đời. Nó còn hơn cả sự gắn kết của tâm trí, nó mở rộng linh hồn tôi đến một tầm mức khác, một sự sâu sắc khác, một bước nhảy vọt. Tôi thay đổi, tôi được biến đổi. Tôi nghĩ câu này không sai: gặp được một người bạn đúng, đời bạn được cứu rỗi. Nó có phải chỉ là một thứ cảm xúc? Tôi đã thấy những quảng cáo kiểu như: Một lần chạm là một đời gắn kết. Buồn cười thay, nó là câu biểu ngữ của một loại keo dán silicon. Người ta vật chất hóa mọi thứ. Cái gì cũng là để bán. Cảm xúc của tôi lắng xuống, nhưng kinh nghiệm đó mãi mãi ghi dấu. Tôi không hiểu được nó, 10 năm qua tôi vẫn dằn vặt về tương giao. Không phải một sự dằn vặt tiêu cực. Tôi đi tìm ý nghĩa của điều tôi trải nghiệm. Của sự vấn vương quấn quanh hồn tôi cho đến mãi cùng của thời gian. Đôi khi, tôi đặt dấu chấm hết cho mọi thứ, nhưng ý niệm về những gì tôi hiểu được thì không khi nào rời bỏ tôi.
Ngày nay, tôi thấy những chữ yêu đương ở khắp nơi. Người ta cho tôi hay về chàng trai thứ 17 họ gọi là ông xã. Và việc tình dục trở nên dễ nói, dễ xem hơn bao giờ hết. Thứ tình dục nào mà trước đây người ta đã gọi nó là “khát khao bất tử”? Còn ngày nay nó chỉ là một nhu cầu giữa mọi thứ đối tượng thông qua mọi thứ liên hệ. Chúng ta có những nụ hôn gây sốt màn ảnh, nhưng những cảnh yêu đương chỉ đem lại cảm giác sự vật, máy móc, sỗ sàng. Người ta ê chề. Tình yêu hay không có tình yêu, cũng chỉ là câu chuyện buôn dưa ở hàng chợ. Người ta không còn day dứt nữa. Người ta không nhớ thương được sau 50 năm xa cách như câu chuyện của một chàng sinh viên du học gặp nàng thơ của mình trên bến tàu, để rồi sau một đời chia ly, họ đoàn tụ ở buổi hoàng hôn trên giường bệnh. Người ta thôi nhớ thương, người ta thôi đau khổ, người ta được giải thoát. Giải thoát gì chứ, đó là điều bạn phải buộc vào người, đó là điều bạn cần phải sống. Một tình bạn tâm giao, nếu bạn có thể hiểu được điều đó, cái khát khao chia sẻ đến kỳ cùng hiện hữu, trong một xã hội mà người ta sẽ giữ lại cho mình nhiều thứ. Khi bóng chiều tắt dần, người đàn ông và người phụ nữ ôm nhau vào lòng, và họ không nói gì nữa để nhường cho một sự hiện diện. Cái thinh lặng phía sau rèm cửa, nó không phải để diễn tả cái bản năng cùng một chất với các loài động vật, nếu chúng ta muốn thế thì nó là thế, nhưng nó là sự thinh lặng của dấu yêu, thưởng nếm, âu yếm trong bí ẩn và mầu nhiệm tâm hồn. Người ta đụng chạm vào sự cô độc của nhau và “nói” với nhau đôi lời bằng chính thân xác, để ghi dấu mãi mãi trong cái cô độc đó rằng nó không bị nguyền rủa phải chịu đựng như thế. Ủi an, xoa dịu, thấu hiểu và nên một trong cái cô đơn ngàn trùng và thinh lặng thẳm sâu. Người ta không có nữa, và người ta cứ thế, vật hóa những nội hàm thần thiêng.
Một ngày nào đó, bạn muốn tìm bạn tâm giao. Bạn cần hiểu được vẻ đẹp của sự phong phú. Cách chúng ta nhìn người khác, bên ngoài hay bên trong? Những lớp mặt nạ và hào nhoáng ngày càng dày. Có nội tâm nào đang qua lại trên con đường kia, làm khơi dậy ước muốn sống nơi bạn? Ước muốn sống thật dồi dào, phong phú, đậm sâu, sôi nổi và cuồng nhiệt. Cái ước muốn không bồng bột. Cái ước muốn thể hiện bản thân trong tính chìm khuất đích thực. Bạn gặp một người khiến cho bạn muốn bừng nở, đồng thời muốn che giấu. Làm bạn với người đó, bạn học được cách đi trên lằn ranh này, trở thành chính mình nhưng không một tiếng ồn ào. Người đó cho bạn một không gian đủ rộng để bạn lớn lên mà không có dấu hiệu gì, không làm ai tổn thương, không tạo ra gãy đổ. Kiên định, vững chắc nhưng linh hoạt và dịu dàng. Cuộc sống không cho phép ta hòa dịu, chỉ có tình yêu mới làm ta dịu lại trong cái mãnh lực chiếm đoạt và ham muốn. Người đã thấy chính mình thì trở nên sâu sắc. Điều khó nhất là tìm lại ý nghĩa cho những từ ngữ này: tôi, bạn, anh, em, chúng ta… Tôi đợi ngàn năm để đi với bạn. Cuộc hành trình đó không bao giờ chán chường và thờ ơ. Cuộc hành trình đó có lên có xuống, nhưng bao giờ cũng thiết tha.
Bạn phải có một thứ tôn giáo. Tôn giáo của những người bạn. Kinh nghiệm trở thành bạn và được có bạn, biến đổi bạn thành tín đồ của nhân tính đích thực và thần thiêng đích thực.
Leave a Reply